7. Có một tấm ảnh của mẹ chưa ai từng nhìn thấy Vào mùa thu, mẹ tôi trở lại Anh để bắt đầu học đại học. Cái túi của bà đầy những cát từ nơi thấp nhấp trên Trái đất. Mẹ nặng 47 cân. Có một câu chuyện thi thoảng mẹ kể, trên chuyến tàu từ ga Paddington tới Oxford, mẹ gặp một người thợ chụp ảnh hầu như mù hẳn. Ông đeo kính đen, ông bảo rằng võng mạc bị hỏng một thập kỷ trước, trong một chuyến tới Nam Cực. Bộ vest của ông được là phẳng phiu đến độ hoàn hảo, ông đặt chiếc máy ảnh trong lòng. Ông nói rằng giờ ông nhìn thế giới khác đi, nó không hẳn đã xấu. Ông hỏi liệu có thể chụp mẹ một kiểu. Khi ông nâng máy ảnh và ngắm qua ống kính, mẹ hỏi ông thấy gì. "Cũng vẫn thứ tôi luôn thấy," ông nói. "Là gì?" "Một vệt mờ mờ," ông nói. "Vậy tại sao ông làm việc này?" mẹ hỏi. "Nhỡ đâu đôi mắt tôi có thể lành lại," người thợ ảnh nói. "khi đó tôi sẽ biết tôi đã thấy gì những lâu nay." Trong lòng mẹ tôi có một chiếc túi giấy màu nâu đựng bánh sandwich gan băm mà bà ngoại đã làm cho. Mẹ mời ông thợ ảnh gần như mù ăn chiếc bánh sandwich. "Cô không đói à?" ông ấy hỏi. Mẹ bảo mình có đói, nhưng chưa bao giờ mẹ nói với bà ngoại rằng mẹ ghét gan băm, rốt cuộc thành ra quá muộn, không thể nói với bà nữa vì đã không nói suốt nhiều năm rồi. Tàu chạy vào ga Oxford, mẹ tôi xuống tàu, để lại phía sau một dải cát. Tôi biết trong câu chuyện này ẩn chứa một bài học, nhưng tôi không biết đó là gì.
( Nicole Krauss )
[ The History of Love ]
www.QuoteSweet.com