Anh nằm ngửa mà trôi khi chiếc va li đầy nước và chìm; dòng sông dịu và thư thả, rời xa khỏi những người ăn sáng bằng những cái bóng, ăn trưa bằng hơi nước và ăn tối bằng khói. Dòng sông rất thực; nó nhẹ đưa anh đi và rốt cuộc cũng cho anh có được thì giờ, có được sự thư nhàn để suy xét về tháng này, về cái năm này, về bao năm của một đời người. Anh lắng nghe tim mình đập khẽ. Ý nghĩ của anh thôi không còn tuôn gấp cùng với máu anh
( Ray Bradbury )
[ Fahrenheit 451 ]
www.QuoteSweet.com