Văn chương khiến người ta trở nên hoang dại. Người ta quay trở lại tình trạng hoang dại khi cuộc sống chưa hình thành. Và người ta luôn nhận ra nó, đó là sự hoang dại của những cánh rừng, nó cũ như thời gian vậy. Sự hoang dại của nỗi sợ hãi tất cả, rõ rệt và không tách rời chính cuộc sống. Người ta bám riết lấy nó. Người ta không thể viết nếu không có sức mạnh của cơ thể. Cần phải mạnh hơn chính mình để đến với văn chương, cần phải mạnh hơn cái mình viết ra. Đó là một điều kỳ cục, phải. Đó không chỉ là văn chương, tác phẩm, đó là tiếng kêu của những con vật trong đêm, tiếng kêu của tất cả mọi người.
( Marguerite Duras )
[ Writing ]
www.QuoteSweet.com