Ngay lúc đó tôi cảm thấy cô đơn hơn tôi từng cảm thấy trước đây, và sự cô đơn đó dường như ngồi xổm trong phổi và nghiền nát tất cả trừ hơi thở tối thiểu nhất của tôi. Không còn gì để nói. Không phải về điều này. Không phải về bất cứ điều gì.
(At that moment i felt lonelier than i'd ever felt before, and that loneliness seemed to squat in my lungs and crush all but my most minimal breathing. There was nothing left to say. Not about this. Not about anything.)
Trong đoạn trích này từ "For On One Day" của Mitch Albom, người kể chuyện trải qua một cảm giác cô đơn quá mức gần như có thể sờ thấy. Cảm giác như thể sự cô đơn này là một sự hiện diện vật lý, hạn chế khả năng thở của họ và để họ trong tình trạng hoang vắng. Nó làm nổi bật một khoảnh khắc khi các từ không thể hiện chiều sâu của sự tuyệt vọng của họ, nhấn mạnh làm thế nào cô lập những cảm xúc như vậy có thể.
Khoảnh khắc này gói gọn cuộc đấu tranh vật lộn với sự cô lập sâu sắc, trong đó ngay cả hành động giao tiếp đơn giản nhất cũng trở thành không thể. Kinh nghiệm của người kể chuyện là một minh chứng cho tình trạng của con người, minh họa cách nỗi buồn có thể bao bọc tinh thần của một người, khiến họ câm và bất động khi đối mặt với nỗi đau tình cảm. Nó cộng hưởng sâu sắc với bất kỳ ai đã phải đối mặt với cảm giác mất mát và cô độc tương tự.