Nếu tôi quay về phía sách, đó là vì chúng là nơi tôn nghiêm duy nhất tôi biết, một nơi tôi cần để tồn tại, để bảo vệ một số khía cạnh của bản thân tôi hiện đang rút lui liên tục.
(If I turned towards books, it was because they were the only sanctuary I knew, one I needed in order to survive, to protect some aspect of myself that was now in constant retreat.)
Trong "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi phản ánh về vai trò sâu sắc mà những cuốn sách đóng trong cuộc sống của cô, đặc biệt là trong thời gian thử thách. Cô mô tả mối liên hệ của mình với văn học như một nơi ẩn náu, một nơi mà cô có thể thoát khỏi thực tế áp bức xung quanh mình. Nafisi nhấn mạnh rằng những cuốn sách cung cấp cho cô một phương tiện để giữ gìn bản sắc và ý thức về bản thân, đặc biệt là khi thế giới bên ngoài cảm thấy đe dọa và thù địch.
Câu nói này nêu bật tầm quan trọng của văn học như một nơi tôn nghiêm cho Nafisi, miêu tả nó như một công cụ thiết yếu để sinh tồn. Trong một xã hội nơi các quyền tự do cá nhân thường bị đàn áp, tình yêu đọc của cô trở thành một hành động nổi loạn và tự bảo vệ. Bằng cách chuyển sang sách, cô tìm thấy sự an ủi và sức mạnh, khẳng định sức mạnh biến đổi của văn học khi đối mặt với nghịch cảnh.