Dizzy Gillespie, người chơi kèn jazz, đã từng nói, "Tôi đã mất cả đời để học những gì không nên chơi." Anh ấy là một trong những người đặc biệt của tôi. Và anh ấy đã khá đúng. Im lặng tăng cường âm nhạc. Những gì bạn không chơi có thể làm ngọt những gì bạn làm. Nhưng
(Dizzy Gillespie, the jazz trumpet player, once said, "It's taken me all my life to learn what not to play." He was one of my special ones. And he was quite correct. Silence enhances music. What you do not play can sweeten what you do. But)
Dizzy Gillespie, người chơi kèn jazz nổi tiếng, đã từng chia sẻ một cái nhìn sâu sắc sâu sắc: "Tôi đã mất cả đời để tìm hiểu những gì không nên chơi." Câu trích dẫn này nhấn mạnh tầm quan trọng của sự im lặng trong âm nhạc, cho thấy những gì không được trả lời hoặc không được chơi có thể nâng cao đáng kể trải nghiệm tổng thể. Gillespie, được coi là một trong những người vĩ đại trong nhạc jazz, đã hiểu rằng những sự tinh tế trong âm nhạc thường giữ nhiều trọng lượng hơn so với âm thanh liên tục.
Khái niệm này được lặp lại trong cuốn sách của Mitch Albom, "The Magic Strings of Frankie Presto." Câu chuyện nhấn mạnh giá trị của sự kiềm chế và tác động mà sự im lặng có thể có đối với nghệ thuật. Bằng cách nhận ra rằng sự im lặng có thể khuếch đại ý nghĩa và cộng hưởng cảm xúc, Albom minh họa một sự thật cơ bản về sự sáng tạo: Đôi khi, những gì được bỏ qua có thể mạnh mẽ như vậy, nếu không muốn nói là như vậy, hơn những gì được thể hiện.