Tiểu thuyết, bởi vì nó không nói về ai đó thực sự sống trong thế giới thực, nên luôn có khả năng là về chính mình.
(Fiction, because it is not about somebody who actually lived in the real world, always has the possibility of being about oneself.)
Về bản chất, tiểu thuyết cho phép đạt được mức độ xem xét nội tâm và kết nối cá nhân thường không có trong truyện phi hư cấu. Vì các nhân vật và kịch bản hư cấu không bị ràng buộc bởi những ràng buộc của thực tế nên người đọc có thể thấy những yếu tố của chính họ được phản ánh trong câu chuyện. Sự cởi mở này mời gọi khán giả khám phá những suy nghĩ, cảm xúc và trải nghiệm của chính họ qua lăng kính của câu chuyện, tạo ra sự tương tác sâu sắc hơn với tài liệu.
Trong "Trò chơi của Ender" của Orson Scott Card, khái niệm này đặc biệt sâu sắc. Cuộc hành trình của Ender Wiggin, một nhân vật điều hướng một vũ trụ phức tạp và đầy thử thách, đóng vai trò là phương tiện để người đọc có thể xem xét những cuộc đấu tranh, quyết định và sự trưởng thành của chính họ. Khoảng cách với các sự kiện trong đời thực cho phép khám phá bản sắc cá nhân một cách độc đáo, khiến tiểu thuyết trở thành một công cụ mạnh mẽ để khám phá và hiểu biết bản thân.