Nỗi đau buồn, cô tự nhắc nhở mình, hầu như luôn dành cho sự mất mát của người đưa tang.
(Grief, she reminded herself, is almost always for the mourner's loss.)
Trong tác phẩm “Xenocide” của Orson Scott Card, tác giả đề cập đến bản chất của đau buồn, nhấn mạnh rằng nó thường bắt nguồn từ cảm xúc và trải nghiệm của những người ở lại hơn là của người đã ra đi. Góc nhìn này chuyển trọng tâm của tang tóc từ người đã khuất sang trạng thái cảm xúc của người sống, làm nổi bật cảm giác mất mát và đau buồn của họ.
Câu trích dẫn này như một lời nhắc nhở sâu sắc rằng đau buồn là một trải nghiệm cá nhân sâu sắc, được hình thành bởi những mối liên hệ và ký ức được chia sẻ với những người đã khuất. Nó chỉ ra rằng nỗi đau của người đưa tang phản ánh những khao khát và hy vọng chưa thành của chính họ, chứ không chỉ phản ánh sự vắng mặt của người đã khuất.