Trong sự phản ánh về hành vi của con người, tác giả nêu bật thực tế khắc nghiệt của sự giam cầm và sự kiêu ngạo đằng sau những cá nhân cầm tù. Ông đặt ra một câu hỏi kích thích tư duy về cách các sinh vật khác sẽ không bao giờ giới hạn loại của chính họ, đối chiếu điều này với xu hướng của con người để tạo ra nhà tù và tế bào. Điều này phản ánh một nỗi buồn sâu sắc về cách con người đối xử với nhau, thường làm giảm sự tồn tại của họ thành những tù nhân đơn thuần.
Khái niệm về một "bài hát được lồng" nhấn mạnh nỗi đau và sự khao khát hiện diện trong sự giam cầm. Tác giả truyền đạt ý tưởng rằng một bài hát được hát từ sự giam cầm thiếu bản chất thực sự của nó, vì nó biến thành một tiếng khóc để được giúp đỡ. Sự miêu tả sâu sắc này minh họa cho các khoản phí tình cảm và tâm lý mà tù đày, cho thấy rằng tự do là một khía cạnh quan trọng của biểu hiện và sáng tạo chân thực.