John Marshall là một nhân vật quan trọng trong việc định hình hệ thống tư pháp Mỹ. Là Chánh án thứ tư của Hoa Kỳ, ông phục vụ từ năm 1801 đến 1835 và đóng một vai trò công cụ trong việc thiết lập các nguyên tắc của luật hiến pháp Mỹ. Các quyết định của ông nhấn mạnh sức mạnh của Tòa án Tối cao, đặc biệt là thông qua các trường hợp mang tính bước ngoặt giúp tăng cường chính quyền liên bang và làm rõ sự phân chia quyền lực trong chính phủ. Ảnh hưởng của Marshall, đặc biệt rõ ràng trong các trường hợp như Marbury v. Madison, nơi ông thiết lập khái niệm xem xét tư pháp, cho phép Tòa án tối cao tuyên bố luật pháp vi hiến. Lãnh đạo của ông đã giúp tòa án phát triển nổi bật, đóng khung vai trò là một nhánh đồng bình đẳng của chính phủ cùng với các nhánh hành pháp và lập pháp. Trong suốt nhiệm kỳ của mình, Marshall ủng hộ cho một chính quyền trung ương mạnh mẽ, tin rằng điều đó cần thiết cho sự ổn định và thống nhất của quốc gia. Những diễn giải của ông về Hiến pháp vẫn còn cộng hưởng, làm cho di sản của ông trở thành một trong những điều quan trọng nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
John Marshall là một nhân vật quan trọng trong luật pháp Mỹ, đóng vai trò là Chánh án thứ tư của Hoa Kỳ. Triết lý tư pháp và phán quyết của ông đã định hình vai trò của Tòa án tối cao và thiết lập các nguyên tắc chính của luật hiến pháp.
Đóng góp đáng chú ý nhất của Marshall là việc thành lập Đánh giá tư pháp tại Marbury v. Madison, nơi trao quyền cho Tòa án Tối cao vô hiệu hóa các luật pháp vi hiến. Trường hợp này và những người khác trong nhiệm kỳ của mình đã tăng cường đáng kể thẩm quyền của Tư pháp.
Bằng cách ủng hộ một chính phủ quốc gia mạnh mẽ, John Marshall đã đặt nền tảng cho một hệ thống liên bang mạnh mẽ, ảnh hưởng đến các thế hệ tư tưởng pháp lý và đảm bảo rằng Tòa án Tối cao sẽ là một nhánh quan trọng của chính phủ Hoa Kỳ.