Tuy nhiên, một mức độ tinh tế cao dường như không khuất phục xu hướng độc ác của chúng ta rất nhiều; và chính là nền văn minh được ước tính bởi một số kết quả của nó, có vẻ như tốt hơn cho những gì chúng ta gọi là phần man rợ của thế giới vẫn không thay đổi.
(A high degree of refinement, however, does not seem to subdue our wicked propensities so much after all; and were civilization itself to be estimated by some of its results, it would seem perhaps better for what we call the barbarous part of the world to remain unchanged.)
Câu nói phản ánh về nghịch lý của nền văn minh và bản chất con người, cho thấy rằng mặc dù những tiến bộ và sự tinh tế trong xã hội, xu hướng độc ác vốn có của chúng ta vẫn còn phổ biến. Nó nhấn mạnh một sự hoài nghi đối với quan niệm rằng nền văn minh dẫn đến sự vượt trội về đạo đức hoặc đạo đức, ngụ ý rằng tiến bộ văn hóa không nhất thiết phải tương đương với hành vi được cải thiện.
Hơn nữa, tác giả đặt câu hỏi về giá trị chung của nền văn minh khi cân nhắc với kết quả của nó, cho thấy có lẽ cái gọi là xã hội 'man rợ' có thể tốt hơn nếu không có ảnh hưởng của sự hiện đại. Bình luận này đặt ra câu hỏi về những lợi ích thực sự của nền văn minh, nhận ra rằng các tác động của nó đôi khi có thể làm trầm trọng hơn là làm giảm bớt các khuynh hướng tối hơn của nhân loại.