Câu nói phản ánh một quan sát sâu sắc được thực hiện trong Thế chiến I, nơi tác giả rút ra mối liên hệ giữa chấn thương của những người lính và khái niệm về một linh hồn bị mất. Nó cho thấy rằng trong nỗi thống khổ của chiến tranh, Thiên Chúa có thể đã nhìn thấy sự đau khổ và loại bỏ bản chất của một người, khiến họ chỉ là một nhân vật rỗng tuếch. Cái nhìn sâu sắc này minh họa tác động sâu sắc của chiến tranh đối với sức khỏe tâm thần, đặc biệt là liên quan đến PTSD và thần kinh mà những người lính phải đối mặt khi trở về nhà.
Tác giả, người đã trở thành một bác sĩ tâm thần, bày tỏ mong muốn khôi phục sự toàn vẹn cho những người bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Bằng cách tạo ra một môi trường có lợi cho việc chữa bệnh, mục đích là tái hợp tâm hồn bị trật khớp với cơ thể vật lý, cho phép các cá nhân đòi lại danh tính và ý thức về bản thân của họ. Điều này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc hiểu các vấn đề về sức khỏe tâm thần và sự cần thiết phải hỗ trợ từ bi cho những người vật lộn với những vết sẹo của chiến tranh.