Câu trích dẫn phản ánh sự chú ý ngày càng tăng của con người về thời gian, nêu bật nỗi ám ảnh này có thể dẫn đến cảm giác mất mát và bất mãn lâu dài như thế nào. Khi mọi người bắt đầu đánh dấu ngày của mình một cách tỉ mỉ, chắc chắn họ sẽ cảm thấy đau buồn vì bỏ lỡ những cơ hội và sử dụng thời gian không hiệu quả. Nỗi lo lắng này kéo dài đến tận bản chất của cuộc sống, khi mỗi người suy ngẫm về cái chết của mình khi cố gắng tận dụng tối đa từng khoảnh khắc.
Khi xã hội tham gia sâu vào việc đo lường thời gian, nó sẽ biến thành một nguồn tài nguyên vô giá mà mọi người trân trọng hơn tất cả. Áp lực do những hạn chế về thời gian này tạo ra đã thúc đẩy sự hiểu biết chung giữa các nền văn hóa rằng cuộc sống rất ngắn ngủi và do đó, mỗi giây đều có giá trị. Nỗi lo lắng chung về thời gian này nhấn mạnh sự thay đổi sâu sắc trong cách con người trải nghiệm sự tồn tại, nuôi dưỡng nỗi sợ hãi vĩnh viễn về việc lãng phí những khoảnh khắc quý giá đánh dấu hành trình cuộc đời của họ.