Mọi thứ đều đau. Mọi người đang nói chuyện trong hội trường, nhưng dường như không ai di tản tòa nhà. Đây là bản chất của thành phố New York: Các báo thức thường xuyên tắt đến nỗi không ai muốn phản ứng với họ cho đến khi mọi thứ bắt đầu bùng cháy hoặc thổi lên trước mắt họ.
(Everything hurts. People are talking in the halls, but no one seems to be evacuating the building. This is the nature of New York City: alarms go off so often that no one wants to respond to them until things start burning down or blowing up in front of their eyes.)
Trích dẫn làm nổi bật thái độ thờ ơ của người dân New York đối với các báo động, phản ánh cảm giác giải mẫn cảm đô thị rộng hơn. Trong một thành phố nhộn nhịp nơi thường xuyên cảnh báo, cư dân đã học cách bỏ qua các cảnh báo trừ khi có mối nguy hiểm rõ ràng và ngay lập tức, chẳng hạn như hỏa hoạn hoặc vụ nổ. Hành vi này nhấn mạnh sự căng thẳng liên tục trong các thành phố nơi tiếng ồn của cuộc sống đôi khi nhấn chìm các mối đe dọa thực sự.
Tuyên bố "Mọi thứ đều đau đớn" truyền tải sự mệt mỏi về cảm xúc sâu sắc hơn, chỉ ra rằng giữa sự hỗn loạn và tiếng ồn, các cá nhân có thể cảm thấy một cảm giác căng thẳng và đau đớn. Cơn đau này là một phần của cảnh quan thành phố, minh họa làm thế nào trạng thái khẩn cấp mãn tính có thể làm hao mòn ngay cả những cư dân khó khăn nhất. Nó vẽ ra một bức tranh sống động về cuộc sống đô thị, nơi sự sống sót thường có nghĩa là quản lý sự khó chịu và điều hướng qua một biển sự thờ ơ.