Đau buồn phục vụ như một trải nghiệm biến đổi, khiến các cá nhân bước ra ngoài giới hạn cảm xúc của chính họ. Nó thể hiện sự kết nối sâu sắc được hình thành thông qua tình yêu, làm nổi bật rằng sự đau buồn chỉ phát sinh sau khi có kinh nghiệm tình cảm. Chu kỳ này có thể được hiểu là một hành trình: Yêu một người sâu sắc, để đối mặt với sự mất mát của tình yêu đó, và cuối cùng trải nghiệm sự đau buồn tiếp theo. Những cảm xúc như vậy làm sáng tỏ sự không thể tránh khỏi của nỗi buồn sau sự phong phú của tình yêu.
Hơn nữa, đau buồn mang đến một nhận thức cấp tính về sự cô độc, nhấn mạnh rằng mỗi cá nhân, tại một số điểm, sẽ đối đầu với sự cô đơn sâu sắc. Khái niệm này cho rằng cái chết thể hiện sự cô lập cuối cùng, gói gọn bản chất của sự tồn tại của con người. Quá trình yêu thương, mất mát và đau buồn không chỉ là nỗi đau của sự mất mát mà còn là mối liên hệ nội tại giữa các mối quan hệ và thực tế cuối cùng là một mình.