Hạnh phúc là một phần nội tại của bản chất con người, thể hiện rõ ở những người ở mọi lứa tuổi và tình huống. Tác giả cho rằng sự khao khát của chúng tôi cho hạnh phúc là một di sản từ tổ tiên của chúng tôi, những người đã trải qua niềm hạnh phúc của Eden trước mùa thu. Mong muốn sâu sắc này dẫn đến chúng ta từ chối một cuộc sống đầy tội lỗi, đau khổ, đơn điệu và sự thiếu mục đích, vì chúng ta vốn đã tìm kiếm một cái gì đó hoàn thành hơn. Nếu sự tồn tại của con người chỉ được định hình bởi sự chọn lọc tự nhiên, sẽ không có lý do gì để khao khát một trạng thái hạnh phúc cổ xưa mà chúng ta chưa bao giờ biết đến.
Thay vào đó, chúng ta thấy mình khao khát một phiên bản lý tưởng hóa của Eden, ngay cả khi chúng ta chỉ bắt được những cái nhìn thoáng qua về nó trong cuộc sống của chúng ta. Nỗi nhớ này thu hút chúng ta về hy vọng cho một sự tồn tại tốt hơn và phản ánh một ký ức tập thể về hạnh phúc, cho thấy rằng cuộc tìm kiếm niềm vui của chúng ta là một khía cạnh cơ bản của việc trở thành con người. Việc theo đuổi hạnh phúc không chỉ là một hành trình cá nhân mà là một phần không thể thiếu trong di sản được chia sẻ của chúng tôi.