Ông thường lập luận rằng trí thông minh của con người là rắc rối hơn giá trị của nó. Nó phá hoại hơn là sáng tạo, khó hiểu hơn là tiết lộ, nản lòng hơn là thỏa mãn, khó chịu hơn từ thiện.
(He often argued that human intelligence was more trouble than it was worth. It was more destructive than creative, more confusing than revealing, more discouraging than satisfying, more spiteful than charitable.)
Trong những phản ánh của mình về trí thông minh của con người, tác giả cho rằng nó có xu hướng tạo ra nhiều vấn đề hơn các giải pháp. Ông cho rằng trí thông minh thường được liên kết với xu hướng phá hoại hơn là những người mang tính xây dựng, dẫn đến sự nhầm lẫn thay vì sự rõ ràng. Quan điểm này ngụ ý một sự hoài nghi sâu sắc đối với giá trị của suy nghĩ và lý luận của con người.
Hơn nữa, lập luận nêu bật các khía cạnh cảm xúc và đạo đức của trí thông minh, cho thấy rằng nó có thể dẫn đến sự tiêu cực hơn là sự tích cực. Xu hướng thông minh để thúc đẩy sự bất chấp của tổ chức từ thiện vẽ ra một bức tranh ảm đạm về bản chất con người, cho thấy khả năng của tâm trí có thể dẫn đến sự không hài lòng và chán nản, làm lu mờ bất kỳ lợi ích tiềm năng nào.