Trong cuốn sách "Tranh và súng", William S. Burroughs thể hiện mong muốn tạo ra nghệ thuật vượt qua sự đại diện đơn thuần và trở thành thực thể của chính nó. Ông so sánh quá trình nghệ thuật của mình với Paul Klee, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc truyền tải công việc của mình với sức sống và quyền tự chủ. Sự theo đuổi này không phải là không có rủi ro của nó; Burroughs thừa nhận những nguy hiểm vốn có của việc tạo ra thứ gì đó đủ mạnh để thách thức cả nghệ sĩ và khán giả.
Burroughs sẵn sàng chấp nhận nguy cơ tiềm tàng đi kèm với việc tạo ra nghệ thuật như vậy. Anh ta thấy mối nguy hiểm này là một phần không thể thiếu trong hành trình sáng tạo, phản ánh một cam kết sâu sắc đối với nghề của mình. Tham vọng của ông cho thấy rằng nghệ thuật thực sự không chỉ là về sự an toàn hay sự thoải mái, mà là đối mặt với những thách thức đẩy ranh giới biểu hiện. Thông qua ống kính này, nghệ thuật trở thành một lực lượng sống có thể kích thích và biến đổi, cộng hưởng với sự phức tạp của sự tồn tại.