Tôi xoắn ốc từ từ xuống các bậc thang, một cách mềm mại một hạt giống như một hạt giống như đôi khi xoay tròn trên trái đất. Tôi muốn có thời gian cho bất kỳ suy nghĩ mơ hồ nào xuất hiện trong tâm trí mà tâm trí nên muốn. Không có cái mới nào đến, nhưng tốc độ dường như là một cuộn dây thiền định, và những gì tôi đang quanh co giống như sợi trên một cái xiên thuôn, nhẹ nhàng bao bọc một trung tâm yên tĩnh là chính tôi.
(I spiraled slowly down the steps, the soft way a milkweed seed sometimes twirls to earth. I wanted time for any vague thought to come to mind that mind should want. No new ones came, but the pace seemed a meditative winding, and what I was winding was like yarn on an oblong skein, softly enfolding a quiet center that was myself.)
Người kể chuyện mô tả một dòng chảy dần dần xuống cầu thang, so sánh nó với sự sụp đổ nhẹ nhàng của một hạt giống sữa. Hình ảnh này gợi lên một cảm giác bình tĩnh và suy ngẫm, nhấn mạnh một mong muốn hướng nội. Tốc độ chậm cho phép phản ánh, mời bất kỳ suy nghĩ kéo dài nào xuất hiện, ngay cả khi không thành hiện thực tại thời điểm đó.
Hành động cuộn dây được ví như quấn sợi xung quanh một cái xiên, tượng trưng cho sự bao bọc của bản thân. Nó cho thấy sự nuôi dưỡng của một người yên tĩnh bên trong, làm nổi bật một kết nối thân mật với sự yên tĩnh cá nhân. Nhìn chung, đoạn văn phản ánh một hành trình thiền định hướng nội, nơi tập trung vào bản chất của bản thân.