Trong "Kinh thánh The Poisonwood" của Barbara Kingsolver, câu chuyện khám phá tác động của sự đau khổ cá nhân và cộng đồng thông qua phép ẩn dụ của các vết sẹo. Sự phản chiếu của nhân vật trên làn da của họ cho thấy rằng các dấu hiệu có thể nhìn thấy không chỉ là thể chất mà là một dấu hiệu của gánh nặng cảm xúc và lịch sử được mang theo bởi các cá nhân. Nhận thức này nêu bật mối liên hệ sâu sắc giữa trải nghiệm cá nhân và bản sắc.
Hơn nữa, khái niệm về da như một "bản đồ của tất cả những nỗi buồn trong cuộc sống của họ" nhấn mạnh cách chấn thương hình thành mọi người, cả rõ ràng và vô hình. Những vết sẹo này đóng vai trò là lời nhắc nhở về những cuộc đấu tranh trong quá khứ và khả năng phục hồi, gói gọn một câu chuyện ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của một cá nhân. Ý tưởng này khuyến khích sự hiểu biết sâu sắc hơn về sự đồng cảm, vì nó thừa nhận bản chất nhiều mặt của sự đau khổ vượt qua sự xuất hiện đơn thuần.