Trong Philip K. Dick "Bây giờ chờ đợi năm ngoái", câu chuyện khám phá nỗi buồn sâu sắc và bản chất ám ảnh của ký ức. Câu nói mô tả một trải nghiệm thính giác đáng sợ tượng trưng cho cuộc đấu tranh vĩnh cửu giữa bản chất thoáng qua của cuộc sống và sự trường tồn của cái chết. Sự kết hợp của việc sống trong quá khứ nhưng mờ dần trong hiện tại minh họa cách một sự tồn tại của một người có thể cảm thấy đồng thời sống động và suy đồi. Sự phản ánh sâu sắc này nắm bắt được bản chất của nỗi nhớ và mất mát, nhấn mạnh thời gian không thể tránh khỏi.
Hình ảnh của một "xác chết làm bằng bụi" tiếp tục củng cố thực tế ảm đạm của tỷ lệ tử vong, cho thấy rằng tất cả những gì còn lại của cuộc sống chỉ là tàn dư. Sự kinh hoàng của âm thanh này không chỉ là sự mất mát, mà là nhận thức về nó xảy ra. Tác phẩm của Dick thường vật lộn với các chủ đề về bản sắc và thực tế, và câu nói này gói gọn cuộc đấu tranh với sự hiểu biết của một người trong một thế giới nơi quá khứ vừa là sự thoải mái và một sự đau khổ. Cuối cùng, nó đóng vai trò như một lời nhắc nhở về bản chất tạm thời của sự tồn tại và trọng lượng của những ký ức chúng ta mang theo.