Không muốn sống ... Ai đã đứng dậy đầu tiên vào buổi sáng, chỉ để cảm thấy lạnh trên làn da trần của mình? Ai sẽ đi ngủ cuối cùng khi cô không thể mệt mỏi nữa, để sống một chút trong đêm? Ai đã khóc, nghĩ rằng có rất nhiều động vật nhỏ, rất nhiều sợi cỏ trong đồng cỏ và chúng tôi không thể lấy tất cả?
(Not want to live ... Who got up the first, in the morning, just to feel cold on his bare skin? Who was going to bed the last last when she couldn't get fatigue any more, to live a little bit of the night? Who was already crying, thinking that there were so many little animals, so many strands of grass in the meadow and that we could not take them all?)
Đoạn trích này từ "Antigone" của Jean Anouilh phản ánh cảm giác sâu sắc về sự suy ngẫm hiện sinh. Nó nắm bắt các cuộc đấu tranh của các cá nhân đối mặt với thực tế khắc nghiệt của cuộc sống, chẳng hạn như sự lạnh lẽo của bình minh và sự cô độc của màn đêm. Việc đề cập đến việc ai đó dậy sớm chỉ để trải nghiệm cái lạnh nhấn mạnh một kết nối sâu sắc với thiên nhiên và cảm giác dễ bị tổn thương đi kèm với nó. Nó đặt ra câu hỏi về mục đích của cuộc sống và sự không thể tránh khỏi của nỗi buồn đi kèm với nó.
Hình ảnh khóc trên vô số động vật và lưỡi cỏ trong đồng cỏ cho thấy cảm giác mất mát và những hạn chế của sự tồn tại. Nó truyền đạt một khao khát kết nối và nhận thức áp đảo về vẻ đẹp và sự mong manh của cuộc sống. Bài viết của Anouilh nắm bắt trạng thái chiêm nghiệm của nhân loại, vật lộn với cảm xúc của họ trong một thế giới tràn ngập cả sự ngạc nhiên và buồn bã.