Phật giáo thường được coi là bi quan do sự nhấn mạnh vào cái chết và tử vong. Các nhà phê bình có thể lập luận rằng trọng tâm này tạo ra một cái nhìn ảm đạm về sự tồn tại. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải nhận ra rằng quan điểm này không phải là về việc thúc đẩy sự tiêu cực hay trầm cảm. Thay vào đó, Phật tử phản ánh về cuộc sống vô thường để trau dồi sự đánh giá cao hơn cho chính cuộc sống.
Bằng cách suy ngẫm về cái chết và sự mong manh của cuộc sống con người, những người theo đạo Phật nhằm mục đích hiểu rõ hơn về bản chất của sự tồn tại. Thực tiễn này khuyến khích các cá nhân trân trọng kinh nghiệm của họ và kết nối có ý nghĩa với thời điểm hiện tại. Cuối cùng, chánh niệm xung quanh tỷ lệ tử vong đóng vai trò là con đường dẫn đến giác ngộ và hiểu biết hơn là một nguồn tuyệt vọng.