Cô gần bảy mươi tuổi. Không còn thời gian để hối hận hay hiểu lầm, không có thời gian cho những giấc mơ về những gì có thể xảy ra.
(She was nearly seventy years old. There was no time left for regret or misgivings, no time for dreams of what might have been.)
Đoạn văn phản ánh về sự cấp bách của thời gian khi nhân vật chính đến gần sinh nhật thứ bảy mươi của cô. Nó truyền tải một cảm giác về tính hữu hạn, nhấn mạnh rằng không có chỗ cho sự hối tiếc hay nghi ngờ trong cuộc sống của cô. Thay vì khao khát những cơ hội bị mất hoặc suy ngẫm về những gì có thể xảy ra, cô ấy phải đối mặt với thực tế về tình hình hiện tại của mình.
Khái niệm về thời gian này đóng vai trò là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng cuộc sống là thoáng qua, khiến tập trung vào hiện tại. Nhân vật chính được khuyến khích nắm lấy những trải nghiệm của cô ấy và tận dụng tối đa thời gian còn lại, làm nổi bật tầm quan trọng của việc sống đầy đủ và chân thực trong thời điểm này.