Kurt Vonnegut Jr. cho thấy rằng bản chất của trải nghiệm của con người có thể được chưng cất thành một khái niệm duy nhất: sự bối rối. Khái niệm này cộng hưởng trong suốt tác phẩm của mình, đặc biệt là trong "Bluebeard", nơi các nhân vật vật lộn với hành động, thất bại của họ và những kỳ vọng xã hội đặt lên họ. Cảm giác bối rối thường đóng vai trò là chất xúc tác cho sự phát triển cá nhân và tự suy nghĩ.
Bằng cách tập trung vào sự bối rối, Vonnegut nhấn mạnh một chủ đề chung trong tình trạng của con người, nhấn mạnh lỗ hổng và nhu cầu kết nối. Quan điểm này khuyến khích độc giả khám phá cảm giác bối rối của chính họ và nhận ra họ là một phần cơ bản của con người, cuối cùng thúc đẩy sự đồng cảm và hiểu biết sâu sắc hơn trong kinh nghiệm chung của cuộc sống.