Thật là một tiếng cười, mặc dù. Nghĩ rằng một con người có thể thực sự biết một người khác. Bạn có thể quen nhau, quen đến mức bạn có thể nói cùng lời với họ, nhưng bạn không bao giờ biết tại sao người khác lại nói những gì họ nói hoặc làm những gì họ làm, bởi vì chính họ cũng chưa bao giờ biết chính mình. Không ai hiểu ai cả.
(What a laugh, though. To think that one human being could ever really know another. You could get used to each other, get so habituated that you could speak their words right along with them, but you never know why other people said what they said or did what they did, because they never even know themselves. Nobody understands anybody.)
Câu trích dẫn phản ánh quan điểm hoài nghi về các mối quan hệ và giao tiếp của con người. Nó gợi ý rằng sự hiểu biết thực sự giữa các cá nhân là một mục tiêu khó nắm bắt. Mặc dù mọi người có thể trở nên quen thuộc với nhau và đoán trước được những suy nghĩ hoặc hành vi, nhưng những động cơ cơ bản vẫn bị ẩn giấu. Ngay cả bản thân các cá nhân cũng có thể không nhận thức được lý do tại sao họ lại hành động như vậy, dẫn đến sự mất kết nối sâu sắc giữa sự thân mật về tình cảm và sự hiểu biết thực sự.
Quan điểm này nêu bật sự phức tạp của bản chất con người và những hạn chế của sự đồng cảm. Khi phấn đấu để kết nối, chúng ta thường bỏ qua thực tế rằng mọi người đều có những đấu tranh nội tâm và những lý do không dễ chia sẻ hoặc hiểu rõ. Cái nhìn sâu sắc này có thể vừa đáng lo ngại vừa giải phóng, vì nó nhấn mạnh ý tưởng rằng một số khía cạnh trong trải nghiệm con người của chúng ta sẽ luôn là một bí ẩn.