Công việc "Qashtamar" của Naguib Mahfouz đi sâu vào kết nối sâu sắc giữa bộ nhớ và sự tồn tại. Câu nói nhấn mạnh rằng cái chết không chỉ đơn thuần là một kết thúc vật lý mà bắt đầu bằng sự mờ nhạt của ký ức, làm nổi bật tầm quan trọng của hồi ức trong cuộc sống của chúng ta. Khi ký ức mờ dần, bản chất của con người chúng ta cũng vậy, cho thấy sự mất mát thực sự nằm ở việc quên đi hơn là trong cái chết.
Quan điểm này thách thức sự hiểu biết thông thường về cái chết, định vị nó như một quá trình dần dần bắt đầu bằng tâm trí. Quan niệm rằng cái chết của ký ức đại diện cho một trong những hình thức mất mát khắc nghiệt nhất nói lên ý tưởng rằng danh tính, mối quan hệ và kinh nghiệm của chúng ta được dệt rất nhiều vào những hồi ức của chúng ta. Do đó, việc duy trì bộ nhớ là rất quan trọng cho sự liên tục của cuộc sống và di sản cá nhân.