Khi tôi lái xe về nhà tối hôm đó, một nhận thức gây ấn tượng với tôi: những lợi thế của tôi trong cuộc sống không phải là do sự vượt trội hay trí thông minh, mà là may mắn tuyệt đối. Đó là một suy nghĩ khiêm tốn rằng mặc dù có kiến thức, nhưng người ta vẫn có thể cảm thấy không định hướng. Nhiều người chịu đựng sự đau khổ sâu sắc, nhưng thay vì chịu khuất phục trước sự tuyệt vọng, họ nâng ánh mắt lên hy vọng và khả năng phục hồi. Sự phản ánh này khiến tôi nhận thức được thái độ của chính mình và tầm quan trọng của sự đồng cảm đối với người khác.
Trong những khoảnh khắc cô độc, khi tiếng ồn của thế giới mờ dần, chúng ta khám phá ra một mong muốn chung của con người về sự thoải mái, tình yêu và sự yên tĩnh. Tính phổ quát này nhấn mạnh mối liên hệ của chúng tôi với nhau trong thời gian đấu tranh. Nhận ra rằng tất cả chúng ta đều tìm kiếm những điều tương tự có thể thúc đẩy lòng trắc ẩn và sự hiểu biết, khuyến khích chúng ta hỗ trợ lẫn nhau trên hành trình của chúng ta trong cuộc sống.