Trong cuốn sách "Tôi yêu tất cả mọi người", Laurie Notaro thẳng thắn bày tỏ sự ác cảm của mình với cuộc sống trong tù. Cô hài hước suy ngẫm về hậu quả của việc có khả năng phạm tội, nói rằng cô không thể chịu được ý nghĩ bị giam giữ. Notaro nhấn mạnh sự khó chịu của cô với việc chia sẻ không gian, ngay cả với chồng, minh họa sự không thích cực đoan của cô đối với môi trường sống chung. Sự thẳng thắn của cô ấy chỉ ra một sự lo lắng sâu sắc hơn về việc mất tự do và riêng tư cá nhân.
Notaro phản ánh thêm về động lực xã hội của nhà tù, đánh đồng nó với sự lúng túng của trường trung học. Cô tưởng tượng bị cô lập và loại trừ, không thể là một phần của bất kỳ nhóm xã hội hoặc kế hoạch nào, trong đó nhấn mạnh đến nỗi sợ hãi và sự bất an của cô. Bình luận dí dỏm và đáng tin cậy của cô vẽ ra một bức tranh sống động về tính cách của cô, cân bằng sự hài hước với một mối quan tâm thực sự về thực tế của tù.