Sự trao đổi giữa Snowden và Yossarian trong "Catch-22" làm nổi bật sự dễ bị tổn thương và mong manh của cảm xúc của con người trong hoàn cảnh thảm khốc. Snowden, lặp đi lặp lại, những lời cầu xin trẻ con về sự lạnh lùng biểu thị không chỉ là một cảm giác thể chất mà là một cảm giác sợ hãi và bất lực sâu sắc hơn. Sự trấn an của Yossarian, mặc dù có thiện chí, tiết lộ sự không chắc chắn của chính mình khi anh ta đấu tranh để an ủi chàng trai trẻ bị thương, thể hiện sự nhầm lẫn và vô lý của tình huống của họ.
Khoảnh khắc sâu sắc này nhấn mạnh các chủ đề về các hiệu ứng phi nhân cách của chiến tranh và những phản ứng thường không đầy đủ đối với sự đau khổ của từng cá nhân. Các cụm từ đơn giản của Yossarian, "ở đó, ở đó", phản ánh một nỗ lực vô ích để giảm bớt nỗi đau của Snowden, thể hiện những khó khăn trong việc đối mặt với sự khủng khiếp của trận chiến. Sự lặp lại của "Tôi lạnh lùng" đóng vai trò là một lời nhắc nhở ám ảnh về dễ bị tổn thương trong một thế giới nơi lòng trắc ẩn có thể cảm thấy không đủ.