Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ và ở trường, giáo viên đã cho chúng tôi xem những bộ phim về nhựa trong đại dương, về những chú gấu Bắc Cực đang đói khát, v.v. Tôi đã khóc suốt tất cả các bộ phim. Các bạn cùng lớp của tôi rất lo lắng khi xem phim, nhưng khi phim dừng lại, họ bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác. Tôi không thể làm điều đó. Những hình ảnh đó cứ lởn vởn trong đầu tôi.
(I remember when I was younger, and in school, our teachers showed us films of plastic in the ocean, starving polar bears and so on. I cried through all the movies. My classmates were concerned when they watched the film, but when it stopped, they started thinking about other things. I couldn't do that. Those pictures were stuck in my head.)
Câu nói này nêu bật tác động cảm xúc sâu sắc mà việc chứng kiến sự tàn phá môi trường có thể gây ra, đặc biệt là đối với tâm trí trẻ. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của nhận thức thực sự và sự đồng cảm trong việc thúc đẩy hoạt động môi trường. Khi hình ảnh gợi lên cảm xúc mạnh mẽ, chúng có thể tạo ra phản ứng tận tâm và chân thành hơn, không giống như mối quan tâm thụ động nhanh chóng phai nhạt. Nó mời gọi chúng ta xem xét việc tiếp xúc với các vấn đề môi trường sẽ truyền cảm hứng cho hành động bền vững như thế nào thay vì những cảm xúc nhất thời. Cuối cùng, sự hiểu biết thực sự đòi hỏi chúng ta phải tiếp thu vấn đề và phản ứng bằng những nỗ lực hữu hình để tạo ra sự khác biệt.