Tôi đang đứng ngoài bản thân mình đang cố gắng ngăn chặn những cái treo bằng ngón tay ma ... Tôi là một con ma muốn những gì mọi con ma đều muốn-một cơ thể-sau thời gian dài di chuyển qua những con hẻm không mùi của không gian nơi không có sự sống, chỉ có màu không màu chết ... không ai có thể hít thở và ngửi nó qua những con chật chập màu hồng.
(I was standing outside myself trying to stop those hangings with ghost fingers... I am a ghost wanting what every ghost wants-a body-after the Long Time moving through odorless alleys of space where no life is, only the colorless no smell of death...Nobody can breath and smell it through pink convolutions of gristle laced with crystal snot, time shit and black blood filters of flesh.)
Trong đoạn trích này từ "Bữa trưa khỏa thân" của William S. Burrough, người kể chuyện thể hiện cảm giác tách rời và tuyệt vọng, giống như một con ma cố gắng can thiệp vào một sự kiện bi thảm. Hình ảnh này của những ngón tay ma quái cho thấy một khao khát kết nối và ảnh hưởng, đồng thời làm nổi bật cảm giác bất lực của anh ta trong một thế giới thấm đẫm cái chết và suy tàn. Bản chất ám ảnh của cảnh gợi lên một nhận thức mạnh mẽ về tỷ lệ tử vong và cuộc đấu tranh cho sự tồn tại.
Mô tả về môi trường xung quanh minh họa một thực tế ảm đạm và siêu thực, bị chi phối bởi sự vô hồn và cảm giác kỳ cục. Việc sử dụng các chi tiết nội tạng, như "Crystal Snot" và "Black Blood", truyền đạt một sự chán ghét mạnh mẽ cho thế giới vật chất và khao khát sức sống. Nhìn chung, đoạn văn gói gọn các chủ đề về sự cô lập, mong muốn một sự tồn tại hữu hình và những ký ức ám ảnh của kiếp trước, tạo ra hiệu ứng lạnh trên người đọc.