Trong "Bữa trưa khỏa thân", William S. Burroughs khám phá khái niệm rằng niềm vui thường có thể xuất phát từ việc giảm bớt căng thẳng và căng thẳng. Ông lập luận rằng những trải nghiệm về niềm vui bắt nguồn từ việc sử dụng chất, được gọi là 'rác', cung cấp một lối thoát tạm thời khỏi sự phức tạp và đấu tranh của cuộc sống. Sự phụ thuộc vào thuốc này dẫn đến sự mất kết nối với các quá trình thiết yếu trong cuộc sống, đặc biệt ảnh hưởng đến vùng dưới đồi, một phần quan trọng của não điều chỉnh cảm xúc, năng lượng và ổ đĩa tình dục.
Sự mất kết nối này ngụ ý một tác động tâm lý và sinh lý sâu sắc hơn đối với cá nhân, vì việc sử dụng các chất không chỉ làm mờ đi nỗi đau của sự tồn tại mà còn tách ra một người khỏi bản thân và sức sống thực sự của chúng. Burroughs thể hiện một viễn cảnh ảm đạm về nghiện, cho thấy cuối cùng nó làm suy yếu năng lượng tâm lý và các ổ đĩa tự nhiên của một người, làm nổi bật một chu kỳ phụ thuộc mang lại sự cứu trợ thoáng qua nhưng cuối cùng dẫn đến sự mất kết nối lớn hơn với chính cuộc sống.