Trong những năm trước cuộc chiến tranh ở Afghanistan và Iraq, việc suy nghĩ về phòng thủ được thúc đẩy bởi những ý tưởng coi các hoạt động quân sự thành công là mục đích tự thân chứ không chỉ là một công cụ quyền lực phải được phối hợp với những công cụ khác để đạt được - và duy trì - các mục tiêu chính trị.
(In the years leading up to the wars in Afghanistan and Iraq, thinking about defense was driven by ideas that regarded successful military operations as ends in themselves rather than just one instrument of power that must be coordinated with others to achieve - and sustain - political goals.)
Câu trích dẫn này nêu bật mối nguy hiểm khi coi thành công quân sự là một mục tiêu biệt lập hơn là một phương tiện cho mục đích chính trị rộng lớn hơn. Nó nhấn mạnh tầm quan trọng của chiến lược tổng hợp, trong đó hành động quân sự được kết hợp với các nỗ lực ngoại giao, kinh tế và chính trị để đạt được sự ổn định lâu dài. Khi các hoạt động quân sự được theo đuổi mà không xem xét bối cảnh và mục tiêu chính trị của chúng, nó có thể dẫn đến những nỗ lực rời rạc và những hậu quả không lường trước được. Việc nhấn mạnh vào sự phối hợp giữa các công cụ quyền lực khác nhau là điều cần thiết để quản lý hiệu quả và giảm thiểu xung đột kéo dài. Suy ngẫm về điều này, nó nhắc nhở các nhà hoạch định chính sách và lãnh đạo quân sự về sự cần thiết phải ưu tiên các cách tiếp cận toàn diện phục vụ lợi ích lâu dài của quốc gia.