Đó là luật của biển, họ nói. Nền văn minh kết thúc tại đường nước. Ngoài ra, tất cả chúng ta vào chuỗi thức ăn, và không phải lúc nào cũng ở phía trên.
(It was the Law of the Sea, they said. Civilization ends at the waterline. Beyond that, we all enter the food chain, and not always right at the top.)
Trong "Thế hệ lợn", Hunter S. Thompson khám phá quan niệm rằng nền văn minh và các cấu trúc của nó bị giới hạn trong ranh giới của xã hội, ẩn dụ kết thúc tại đường nước. Ông cho rằng một khi các cá nhân vượt ra khỏi ranh giới này, họ được tiếp xúc với thực tế nguyên thủy của cuộc sống, nơi các cấu trúc xã hội xác định nền văn minh bắt đầu tan biến. Nó cho thấy một sự thật khắc nghiệt về tình trạng của con người: bên ngoài vương quốc của các quy tắc xã hội, chúng ta trở nên dễ bị ảnh hưởng bởi các quy luật thô thiển và thường xuyên tàn bạo của tự nhiên.
Câu nói nhấn mạnh sự bấp bênh của sự tồn tại của con người và sự mong manh của nó khi đối mặt với thế giới tự nhiên. Quan điểm của Thompson về nền văn minh cho thấy một sự tương phản rõ rệt giữa sự an toàn của các quy tắc xã hội và sự khó đoán của cuộc sống ngoài chúng. Trong bối cảnh hoang dã này, các cá nhân phải đối mặt với các lỗ hổng của họ, vì họ không còn được đảm bảo một vị trí ở đầu chuỗi thức ăn. Khái niệm này đóng vai trò như một bình luận về sự hỗn loạn vốn có của cuộc sống và ảo tưởng về sự kiểm soát mà nền văn minh đưa ra.