Trong "Macbeth" của Shakespeare, câu trích dẫn phản ánh bản chất thoáng qua của cuộc sống và sự không đáng kể của sự tồn tại của con người. Bằng cách so sánh cuộc sống với một "bóng đi", tác giả minh họa cách cuộc sống có thể phù du và thiếu chất. Phép ẩn dụ của một "người chơi nghèo" nhấn mạnh ý tưởng rằng các cá nhân đóng vai trò của họ trên giai đoạn lớn của cuộc sống, nhưng cuối cùng, những đóng góp của họ biến mất, bỏ lại rất ít. Điều này làm nổi bật thời gian không thể tránh khỏi và bản chất thoáng qua của những nỗ lực của con người.
Hơn nữa, cụm từ "một câu chuyện được kể bởi một thằng ngốc" tăng cường cảm giác vô ích, cho thấy rằng bộ phim của cuộc đời là hỗn loạn và không có ý nghĩa. "Âm thanh và cơn giận dữ" cho thấy tiếng ồn và sự hỗn loạn của sự tồn tại, nhưng cuối cùng họ "không có gì biểu thị". Sự thừa nhận này về sự vô lý của cuộc sống đặt ra những câu hỏi hiện sinh về mục đích và tỷ lệ tử vong, mời độc giả suy ngẫm về ý nghĩa của chính họ trong một thế giới có vẻ thờ ơ với các cuộc đấu tranh của con người.