Đôi khi tôi nhìn xung quanh phòng khách của mình, và điều thực tế nhất trong phòng là tivi. Nó tươi sáng và sống động, và phần còn lại của cuộc đời tôi trông buồn tẻ. Vì vậy, tôi tắt thứ chết tiệt. Điều đó làm điều đó mọi lúc. Lấy lại cuộc sống của tôi.
(Sometimes I look around my living room, and the most real thing in the room is the television. It's bright and vivid, and the rest of my life looks drab. So I turn the damn thing off. That does it every time. Get my life back.)
Trong "Airframe" của Michael Crichton, nhân vật chính phản ánh về tác động của truyền hình trong cuộc sống của họ. Họ nhận thấy rằng ánh sáng rực rỡ của TV thường làm lu mờ sự buồn tẻ của môi trường xung quanh, làm cho thực tế có vẻ ít hấp dẫn hơn. Nhận thức này thúc đẩy họ hành động.
Bằng cách tắt tivi, họ đòi lại ý thức về thực tế và tiếp thêm cuộc sống của họ. Hành động này tượng trưng cho một mong muốn thoát khỏi những phiền nhiễu và tham gia một cách có ý nghĩa hơn với thế giới xung quanh, làm nổi bật cuộc đấu tranh giữa sức hấp dẫn của truyền thông và tính xác thực của những trải nghiệm sống.