Câu nói này từ "Catch-22" của Joseph Heller nêu bật chủ đề điên rồ trong một thế giới bị quyết định bởi sự phi lý quan liêu. Nó cho thấy rằng giữa sự hỗn loạn và bất hợp lý bao quanh các nhân vật, một cá nhân có thể sở hữu sự rõ ràng mà lảng tránh mọi người khác. Ý tưởng này thách thức nhận thức truyền thống về sự tỉnh táo và điên rồ, khiến độc giả phải xem xét lại những người thực sự sở hữu lý trí trong một môi trường vô nghĩa.
Cụm từ phản ánh sự trớ trêu trong tiểu thuyết, nơi các nhân vật chính điều hướng một hệ thống ưu tiên các quy tắc phi logic hơn lý trí của con người. Heller khéo léo miêu tả một cuộc xung đột giữa sự tỉnh táo cá nhân và kỳ vọng xã hội, chứng minh rằng đôi khi, những gì có vẻ điên rồ trên thực tế có thể là một phản ứng hợp lý đối với một thế giới đã phát điên. Khái niệm này cộng hưởng với sự phức tạp của chiến tranh và số lượng tâm lý mà nó gây ra cho các binh sĩ.