Thách thức của chính trị về tính không điển hình trở nên đặc biệt cấp bách trong chính trị sinh học tân tự do, đặc biệt là trong phần lớn sự áp bức xã hội của người khuyết tật dựa trên các phân loại y tế nhằm phân chia quá mức các cơ thể trong các danh mục bệnh lý trong khi biến các đối tượng được dán nhãn thành các đại diện chung cho nhóm tình trạng được y tế hóa của họ.
(The challenge of the politics of atypicality becomes particularly pressing within neoliberal biopolitics, particularly in that much of disability's social oppression is based on medical classifications that overindividuate bodies within categories of pathology while turning labeled subjects into generic representations of their medicalized condition group.)
Trong cuốn sách "Chính trị sinh học dành cho người khuyết tật", David T. Mitchell thảo luận về việc chính trị sinh học tân tự do đã làm phức tạp nền chính trị xung quanh các tổ chức không điển hình như thế nào. Ông lập luận rằng sự áp bức xã hội đối với người khuyết tật thường bắt nguồn từ việc phân loại y tế, phân loại quá mức con người dựa trên tình trạng thể chất hoặc tinh thần của họ. Việc phân loại quá mức này có thể dẫn đến một quan điểm giản lược nhằm loại bỏ danh tính riêng của mỗi cá nhân, gán cho họ đơn thuần là đại diện cho tình trạng bệnh lý của họ.
Mitchell nhấn mạnh rằng các khuôn khổ y tế như vậy không chỉ thể hiện sai sự phức tạp của khuyết tật mà còn củng cố các chuẩn mực xã hội coi trọng tính điển hình. Bằng cách tập trung vào bệnh lý, các hệ thống này thúc đẩy một hình thức áp bức nhằm loại trừ những người không tuân theo các lý tưởng sức khỏe vượt trội. Động lực này minh họa sự cần thiết phải có sự hiểu biết toàn diện hơn về tình trạng khuyết tật nhằm thừa nhận những trải nghiệm đa dạng và mang tính cá nhân của những người bị ảnh hưởng, thách thức những quan điểm phổ biến trong bối cảnh tân tự do.