Những người gần gũi với chúng ta, khi họ chết, chia rẽ thế giới của chúng ta. Có thế giới của người sống, mà cuối cùng chúng ta, bằng cách này hay cách khác, chịu thua, và sau đó là miền của người chết, giống như một người bạn tưởng tượng {hoặc FOE} hoặc một người vợ lẽ bí mật, liên tục vẫy gọi, nhắc nhở chúng ta về sự mất mát của chúng ta. Ký ức là gì nhưng một con ma ẩn nấp ở các góc của tâm trí, làm gián đoạn quá trình sống bình thường của chúng ta, làm gián đoạn giấc ngủ của chúng ta để nhắc nhở chúng ta về một số nỗi đau hoặc niềm vui cấp tính, một cái gì đó im lặng hay bỏ qua? Chúng tôi nhớ không chỉ sự hiện diện của họ, hoặc họ cảm thấy thế nào về chúng tôi, mà cuối cùng họ cho phép chúng tôi cảm nhận về bản thân hoặc họ như


(Those who are close to us, when they die, divide our world. There is the world of the living, which we finally, in one way or another, succumb to, and then there is the domain of the dead that, like an imaginary friend {or foe} or a secret concubine, constantly beckons, reminding us of our loss. What is memory but a ghost that lurks at the corners of the mind, interrupting our normal course of life, disrupting our sleep in order to remind us of some acute pain or pleasure, something silenced or ignored? We miss not only their presence, or how they felt about us, but ultimately how they allowed us to feel about ourselves or them. {prologue})

📖 Azar Nafisi

 |  👨‍💼 Nhà văn

(0 Đánh giá)

Câu nói phản ánh về cảm giác mất mát sâu sắc đã trải qua khi ai đó gần gũi với chúng tôi qua đời. Nó cho thấy rằng cái chết của họ tạo ra một sự phân chia giữa vương quốc của người sống và vương quốc của người chết. Sự chia ly này khiến chúng ta vật lộn với những ký ức có thể cảm thấy ám ảnh, giống như một con ma phá vỡ cuộc sống và suy nghĩ hàng ngày của chúng ta, nhắc nhở chúng ta về cả niềm vui và nỗi buồn. Ký ức của chúng ta về những người thân yêu không chỉ gợi lên cảm giác khao khát sự hiện diện của họ, mà cũng ảnh hưởng đến nhận thức về bản thân và trạng thái cảm xúc của chúng ta.

Hơn nữa, trích dẫn nêu bật cách những ký ức của chúng ta đóng vai trò là lời nhắc nhở liên tục về các kết nối cảm xúc mà chúng ta có với những người đã biến mất. Những ký ức này xâm nhập vào hòa bình của chúng ta, cho dù chúng gợi lên hạnh phúc hay nỗi đau, minh họa cho tác động sâu sắc mà người quá cố có đối với cuộc sống của chúng ta. Cuối cùng, sự vắng mặt của chúng không chỉ tạo ra một khoảng trống mà còn định hình cách chúng ta nhìn thấy chính mình, nhấn mạnh sự tương tác phức tạp giữa mất mát và bộ nhớ trong sự tồn tại của chúng ta.

Page views
50
Cập nhật
tháng 1 27, 2025

Rate the Quote

Thêm bình luận & đánh giá

Đánh giá của người dùng

Dựa trên 0 đánh giá
5 Star
0
4 Star
0
3 Star
0
2 Star
0
1 Star
0
Thêm bình luận & đánh giá
Chúng tôi sẽ không bao giờ chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai khác.