Tom, có nhớ lá thư cuối cùng của tôi khi tôi nói về cảm giác tội lỗi không? Tôi chưa quên bất kỳ suy nghĩ nào trong số đó; thực tế là chúng vẫn còn lởn vởn trong đầu tôi và tôi không biết cuối cùng chúng sẽ đưa tôi đi đâu. Kể từ lần viết cuối cùng, tôi đã nghĩ ra một mệnh đề đầy thách thức về cảm giác tội lỗi: đó có thể là một sự thật chứ không chỉ là một cảm giác.
(Tom, remember my last letter, when I talked about guilt? I haven't forgotten any of those thoughts; as a matter of fact, they are still churning in my head, and I don't know where they will eventually carry me. Since I last wrote, I did come up with one challenging proposition about guilt: that it could be a fact, and not just a feeling.)
Trong một bức thư, tác giả phản ánh những suy nghĩ tội lỗi dai dẳng mãi không nguôi trong tâm trí. Anh ấy lưu ý rằng những cảm xúc này tiếp tục chiếm giữ suy nghĩ của anh ấy, cho thấy một cuộc đấu tranh nội tâm có thể dẫn anh ấy đến một đích đến không chắc chắn. Bản chất tội lỗi kéo dài của anh ta làm nổi bật sự phức tạp của cảm xúc con người, đặc biệt là cách chúng có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của một người theo thời gian.
Hơn nữa, ông đưa ra một ý tưởng đầy khiêu khích: cảm giác tội lỗi có thể không chỉ đơn thuần là một phản ứng cảm xúc mà còn có thể được coi là một thực tế khách quan. Quan điểm này cho thấy rằng cảm giác tội lỗi có thể có những hàm ý hữu hình, định hình các hành động và hành vi vượt ra ngoài tình cảm đơn thuần. Việc khám phá bản chất kép của cảm giác tội lỗi này nhấn mạnh tác động sâu sắc của nó đối với tâm lý và la bàn đạo đức của một người.