Khi nói dối, hãy tỏ ra cương quyết và phẫn nộ để cư xử như con cái của mình.
(When lying, be emphatic and indignant, thus behaving like your children.)
Câu trích dẫn này làm sáng tỏ các chiến thuật trực quan và đôi khi là tiềm thức mà các cá nhân sử dụng khi họ cảm thấy bị dồn vào chân tường hoặc bị phát hiện đang nói dối. Lời khuyên nên nhấn mạnh và phẫn nộ gợi ý rằng một lời nói dối thường có thể được duy trì một cách thuyết phục hơn nếu được tiếp cận với cảm xúc và niềm tin mạnh mẽ. Điều thú vị là sự so sánh với trẻ em khá rõ ràng; trẻ em thường phản ứng với những cảm xúc cường điệu và tư thế phòng thủ khi bị buộc tội hoặc đối đầu, không nhất thiết vì chúng có tội mà vì phản ứng của chúng mang tính bản năng và hướng tới việc làm chệch hướng sự nghi ngờ hoặc trừng phạt. Hành vi này, mặc dù có vẻ non nớt nhưng lại chỉ ra một cơ chế sinh tồn tự nhiên trong đó việc thể hiện cảm xúc đóng vai trò như một lá chắn. Câu trích dẫn khuyến khích sự suy ngẫm về mức độ xác thực của cảm xúc, dù là thật hay giả, có thể ảnh hưởng đến nhận thức và phản ứng như thế nào. Nó cũng gợi ý tầm quan trọng của việc hiểu hành vi và biểu hiện cảm xúc của con người trong các tương tác xã hội, đặc biệt là trong bối cảnh liên quan đến sự thật và sự lừa dối. Tuy nhiên, lời khuyên có thể phản tác dụng vì nó có thể khuyến khích các chiến thuật lôi kéo, nhưng nó nhấn mạnh tầm quan trọng của sự hiện diện cảm xúc trong giao tiếp. Về bản chất, câu trích dẫn mời chúng ta quan sát cách các cá nhân sử dụng cường độ cảm xúc như một công cụ - đôi khi có chủ ý, đôi khi vô tình - trong những khoảnh khắc xung đột, âm mưu hoặc khó chịu. Nhận ra những khuôn mẫu này có thể nâng cao khả năng diễn giải tính xác thực và lừa dối của chúng ta trong các trao đổi hàng ngày, có thể là trong quan hệ cá nhân, chính trị hoặc sử dụng phương tiện truyền thông.