Trong "Catch-22", Yossarian phản ánh về thực tế đáng lo ngại mà những đứa trẻ phải chịu đựng những khó khăn đáng kể mà không thể hiện sự sợ hãi hay đau đớn. Anh ta bị ấn tượng bởi khả năng của họ để chấp nhận những trải nghiệm khắc nghiệt này với chủ nghĩa khắc kỷ đáng chú ý, cho thấy rằng khả năng phục hồi như vậy là vốn có của bản chất của họ. Quan sát này khiến anh đặt câu hỏi về phong tục và truyền thống cho phép đau khổ như vậy.
Yossarian kết luận rằng nếu trẻ em thực sự thể hiện nỗi thống khổ của chúng, xã hội có thể sẽ thay đổi để ngăn chặn sự tàn ác. Ông tin rằng không có mong muốn về sự giàu có hay di sản nào có thể biện minh cho sự đau khổ của những người vô tội, cho thấy sự đồng cảm của con người nên thắng thế đối với lợi ích cá nhân. Cái nhìn sâu sắc này làm nổi bật sự phức tạp về đạo đức trong câu chuyện, thu hút sự chú ý đến giá trị của lòng trắc ẩn khi đối mặt với các chuẩn mực xã hội.