Câu trích dẫn nêu bật sự khác biệt giữa việc trải qua trầm cảm và khả năng phục hồi vốn có của con người. Nó nhấn mạnh rằng cảm giác choáng ngợp hoặc mất phương hướng là một trải nghiệm tự nhiên của con người, chứ không phải là dấu hiệu của sự thất bại hoặc 'khiếm khuyết'. Thay vì dán nhãn tiêu cực cho bản thân, điều quan trọng là phải nhận ra sức mạnh khi vượt qua những khó khăn như vậy.
Quan điểm này khuyến khích sự hiểu biết đầy cảm thông về sức khỏe tâm thần. Thừa nhận cảm giác 'lộn xộn' của một người cho thấy sự bình thường và nhân văn. Cuối cùng, nó ủng hộ việc chấp nhận những điểm yếu của một người như một phần của hoàn cảnh rộng lớn hơn của con người, thúc đẩy khả năng phục hồi thông qua sự chấp nhận và hiểu biết.