Bởi vì vấn đề ở đây là chúng ta không quan tâm đến sự công bằng ở đây. Chúng tôi là những người lính. Những người lính không cho người khác một cơ hội thể thao. Những người lính bắn từ phía sau, đặt bẫy và phục kích, nói dối kẻ thù và đông hơn những tên khốn khác mỗi khi có cơ hội. Kiểu giết người của bạn chỉ có tác dụng với dân thường. Và bạn đã quá tự mãn, quá ngu ngốc, quá điên rồ để nhận ra điều đó.
(Because here's the thing―we don't give a shit about fairness here. We're soldiers. Soldiers do not give the other guy a sporting chance. Soldiers shoot in the back, lay traps and ambushes, lie to the enemy and outnumber the other bastard every chance they get. Your kind of murder only works among civilians. And you were too cocky, too stupid, too insane to realize it.)
Đoạn trích nhấn mạnh bản chất tàn nhẫn của binh lính, đối lập hành động của họ với hành động của dân thường. Nó gợi ý rằng thực tế chiến tranh không có những khái niệm như sự công bằng; thay vào đó, binh lính phải sử dụng chiến thuật để đảm bảo chiến thắng bằng mọi cách cần thiết, chẳng hạn như phục kích và đánh lừa. Quan điểm này nêu bật sự hiểu biết thực tế về xung đột trong đó những cân nhắc về đạo đức chỉ là thứ yếu so với sự sống còn và thành công.
Người nói chỉ trích kẻ thù đã đánh giá thấp sự tàn khốc của chiến tranh bằng cách bám víu vào cảm giác danh dự một cách ngây thơ. Nó ngụ ý rằng thái độ của kẻ thù là một trách nhiệm, vì nó bỏ qua tư duy chiến lược cần có trong các tình huống chiến đấu. Cuối cùng, đoạn văn phản ánh một sự thật phũ phàng về sự phức tạp về mặt đạo đức của chiến tranh, nơi mà các quy tắc giao chiến khác rất nhiều so với những quy tắc trong đời sống dân sự.