O người đọc, tôi cần bạn thực sự tưởng tượng chúng tôi vì chúng tôi sẽ không xuất hiện nếu bạn không
(O reader, I need you to really imagine us because we will not appear if you do not)
Trong "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi chia sẻ kinh nghiệm của mình với tư cách là giáo sư người Anh ở Iran, nơi cô bất chấp chế độ áp bức bằng cách tập hợp một nhóm nữ sinh viên để thảo luận về các tác phẩm văn học tuyệt vời. Thông qua các cuộc thảo luận văn học này, cô nhấn mạnh sức mạnh của cách kể chuyện và trí tưởng tượng là những công cụ quan trọng cho cả tự do cá nhân và sự kháng cự chống lại sự chuyên chế. Sau đó, văn học trở thành một lăng kính mà qua đó họ khám phá cuộc sống của chính họ và những hạn chế do xã hội của họ áp đặt.
Cuốn hồi ký nhấn mạnh sự cần thiết của trí tưởng tượng để hiểu và kết nối với người khác. Nafisi nhấn mạnh một trích dẫn hướng vào người đọc, thúc giục họ hình dung các nhân vật và kinh nghiệm mà cô mô tả. Lời kêu gọi này để tưởng tượng mang đến ánh sáng tầm quan trọng của sự đồng cảm và vai trò của văn học trong việc bắc cầu các sự phân chia văn hóa. Cuối cùng, câu chuyện cho thấy cách kể chuyện không chỉ có thể làm sáng tỏ tình trạng của con người mà còn trao quyền cho các cá nhân đòi lại quyền tự chủ của họ khi đối mặt với sự áp bức.