Trong cuốn sách "Papillon" của Henri Charrière, tác giả phản ánh về những thách thức của sự cô độc, bày tỏ rằng nó còn trở nên khó chịu hơn trước đây. Điều này cho thấy một cảm giác đấu tranh sâu sắc với sự cô lập và trọng lượng cảm xúc mà nó mang theo. Sự khám phá về sự cô đơn của Charrière làm nổi bật cách nó có thể tăng cường theo thời gian, ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần và quan điểm của một người.
Hơn nữa, trích dẫn cho thấy những suy nghĩ của Charrière có thể đi qua giữa quá khứ và hiện tại một cách dễ dàng, gần như không cần nỗ lực có ý thức. Điều này minh họa một mối liên hệ sâu sắc với những ký ức và kinh nghiệm của anh ấy, cho thấy cách chúng liên tục ảnh hưởng đến trạng thái tâm trí hiện tại của anh ấy. Một cuộc đối thoại nội bộ như vậy vẽ ra một bức tranh sống động về sự phức tạp của cảm xúc của con người và tác động của sự cô độc đến tâm lý của một người.