Hạnh phúc trong một chiếc máy tính bảng. Đây là thế giới của chúng ta. Prozac. Daxil. Xanax. Hàng tỷ được chi tiêu để quảng cáo các loại thuốc như vậy. Và hàng tỷ người được dành để mua chúng. Bạn thậm chí không cần một chấn thương cụ thể, chỉ là 'trầm cảm chung' là đủ, hoặc lo lắng, vì nỗi buồn có thể được điều trị như cảm lạnh thông thường.
(Happiness in a tablet. This is our world. Prozac. Daxil. Xanax. Billions are spent to advertise such drugs. And billions are spent purchasing them. You don't even need a specific trauma, just 'general depression' is enough, or anxiety, as if sadness is as treatable as the common cold.)
Trong xã hội ngày nay, việc theo đuổi hạnh phúc ngày càng gắn chặt với các giải pháp dược phẩm. Các loại thuốc như Prozac, Daxil và Xanax được bán rộng rãi trên thị trường, cho thấy chúng có thể giải quyết nhanh chóng các vấn đề về cảm xúc. Điều này phản ánh xu hướng văn hóa muốn tìm kiếm sự giải tỏa tức thời khỏi cảm giác buồn bã hoặc lo lắng mà thường không giải quyết được nguyên nhân cơ bản. Quan điểm cho rằng những tình trạng như 'trầm cảm nói chung' có thể được khắc phục dễ dàng phản ánh xu hướng rộng lớn hơn trong việc hàng hóa hóa dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần.
Quan điểm của Mitch Albom trong "Năm người bạn gặp trên thiên đường" phê bình cách tiếp cận này, nhấn mạnh rằng khoản đầu tư đáng kể vào quảng cáo và thuốc men nói lên mong muốn chung về sự đơn giản trong việc xử lý những cảm xúc phức tạp. Bằng cách coi nỗi buồn chỉ là một căn bệnh, xã hội có nguy cơ bỏ qua những khía cạnh sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn trong trải nghiệm của con người. Hạnh phúc thực sự có thể cần nhiều thứ hơn là chỉ một viên thuốc; nó đòi hỏi sự hiểu biết và đối mặt với cảm xúc của chúng ta một cách chân thực.