Tôi đột nhiên bị bỏ lại một mình trên con đường đầy nắng, với một ký ức về cơn mưa.
(I am suddenly left alone again on the sunny path, with a memory of the rain.)
Trong cuốn hồi ký "Đọc Lolita ở Tehran", Azar Nafisi phản ánh về những kinh nghiệm của cô với tư cách là một giáo sư văn học ở Iran trong bối cảnh hỗn loạn chính trị. Câu nói "Tôi đột nhiên bị bỏ lại một mình trên con đường đầy nắng, với ký ức về cơn mưa" ghi lại một khoảnh khắc hướng nội sâu sắc, cho thấy sự tương phản giữa hy vọng và nỗi nhớ. Con đường nắng tượng trưng cho những khoảnh khắc thoáng qua của niềm vui và tự do, trong khi mưa gợi lên những cuộc đấu tranh và khó khăn trong quá khứ, làm nổi bật sự phức tạp của cảnh quan tình cảm của cô.
Bài viết của Nafisi đan xen những ký ức cá nhân với các tài liệu tham khảo văn học, nhấn mạnh sức mạnh biến đổi của văn học trong thời kỳ thách thức. Hình ảnh trong trích dẫn đóng vai trò là một phép ẩn dụ cho hành trình của cô, nơi những khoảnh khắc hạnh phúc bị lu mờ bởi những ảnh hưởng kéo dài của đau khổ, gói gọn sự khao khát của cô vì cả sự rõ ràng và kết nối trong một thế giới đầy thách thức.