Hãy tưởng tượng bạn đang đi xuống một con đường lá Lá mặt trời đang lùi lại, và bạn đang đi một mình, vuốt ve ánh sáng rực rỡ của buổi chiều muộn. Rồi đột nhiên, bạn cảm thấy một giọt lớn trên cánh tay phải của bạn. Có mưa không? Bạn nhìn lên. Bầu trời vẫn còn đầy nắng, vài giây sau một giọt khác. Sau đó, với mặt trời vẫn nằm trên bầu trời, bạn đang ướt đẫm trong cơn mưa. Đây là cách những ký ức xâm chiếm tôi, đột ngột và bất ngờ
(Imagine you are walking down a leafy path…The sun is receding, and you are walking alone, caressed by the breezy light of the late afternoon. Then suddenly, you feel a large drop on your right arm. Is it raining? You look up. The sky is still deceptively sunny…seconds later another drop. Then, with the sun still perched in the sky, you are drenched in a shower of rain. This is how memories invade me, abruptly and unexpectedly…)
Đoạn văn mô tả một khoảnh khắc thanh thản trong khi đi xuống một con đường, nơi sự hiện diện của ánh sáng mặt trời mang lại cảm giác bình tĩnh. Kịch bản hòa bình này đột ngột bị gián đoạn bởi những hạt mưa bất ngờ, tượng trưng cho cách những ký ức có thể đột nhiên xâm chiếm suy nghĩ của chúng ta. Giống như mặt trời có thể đột nhiên nhường chỗ cho mưa, ký ức có thể xuất hiện bất ngờ, tạo ra sự bất hòa giữa sự yên tĩnh hiện tại và những cơn bão cảm xúc mà chúng mang lại.
Trong phép ẩn dụ này, Azar Nafisi minh họa bản chất không thể đoán trước của ký ức và làm thế nào nó có thể xâm nhập vào ý thức của chúng ta mà không cần cảnh báo. Sự tương phản giữa buổi chiều dễ chịu và vòi hoa sen đột ngột phản ánh sự phức tạp của trải nghiệm của con người, nơi những khoảnh khắc của niềm vui có thể được nhuốm màu những ký ức gợi lên nỗi buồn hoặc nỗi nhớ. Điều này gói gọn bản chất của cuốn hồi ký của cô, làm nổi bật sự xen kẽ của văn học và cuộc sống.